Đối với hệ thống điện thoại có dây truyền thống, người sử dụng ở bên
chủ gọi quay số (gửi số bằng xung) hoặc bấm số (gửi số bằng tone) của
bên bị gọi. Bên chủ gọi sẽ được kết nối với bên bị gọi thông qua một số
tổng đài. Tiếng nói được thu bằng một micrô nhỏ nằm trong ống nghe,
chuyển thành tín hiệu điện và truyền tới tổng đài gần nhất. Tín hiệu này
sẽ được chuyển thành tín hiệu số để truyền đến tổng đài kế tiếp. Ở đầu
người nghe, tín hiệu điện sẽ được chuyển thành tín hiệu âm thanh và phát
ra ở ống nghe.
Hầu hết điện thoại cố định là điện thoại tương tự. Các cuộc gọi ở cự
li ngắn (cùng một tổng đài) có thể chỉ sử dụng tín hiệu tương tự. Đối
với cuộc gọi đường dài, tín hiệu được biến thành tín hiệu số để truyền
đi xa. Tín hiệu số có thể được truyền đi chung với dữ liệu Internet, giá
rẻ hơn, và có thể phục hồi lại khi truyền qua một khoảng cách xa trong
khi đó tín hiệu tương tự thì không tránh khỏi bị nhiễu làm sai lệch.
Điện thoại di động ra đời đã tác động nhiều lên mạng viễn thông. Ở
một số nước, số lượng thuê bao điện thoại di động còn nhiều hơn điện
thoại cố định.
Mạng viễn thông biến tần
đã trải qua nhiều tiến bộ vượt bậc khi xuất hiện những công nghệ mới.
Vào thập niên 90, thông tin quang được chấp nhận và sử dụng rộng rãi.
Ưu điểm của nó là tốc độ truyền dẫn được tăng lên rất cao. Để có được
điều này là do vài nguyên nhân. Thứ nhất, sợi quang nhỏ hơn rất nhiều
so với các loại cáp trước đó. Thứ hai, không có hiện tượng xuyên âm nên
hàng trăm sợi quang có thể được gộp chung lại thành một sợi cáp. Thứ
ba, những công nghệ ghép kênh đã tăng tốc độ truyền dẫn trên sợi quang
theo cấp số nhân.
Tín hiệu thoại sau khi được số hóa sẽ trở thành những mẫu có dung
lượng một byte. Các mẫu của mỗi cuộc điện thoại sẽ được xếp cạnh và xen
kẽ nhau theo một trật tự
may bien tan gia re
nhất định để truyền đi xa. Kỹ thuật này gọi là phân kênh theo thời gian